“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, “Trước đây có bốn cột chịu lực, về sau không đủ phòng, xây thêm một tầng, người xây nói như vậy có thể lầu sẽ không vững, liền dựng thêm bốn cây cột, trở thành tám cột chịu lực, còn nói như vậy có thể trấn trạch sinh tài, đây là một cây trong đó.”Hôm đó cha mẹ Ngô Mộng Dao cũng đã vội vàng kịp có mặt ở Hải Thành. Họ ôm thi thể Ngô Mộng Dao khóc hết nước mắt, đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp của họ không còn nữa, nhất định phải bắt tên thủ phạm phải đền mạng, cho dù phía cảnh sát luôn khẳng định rằng Ngô Mộng Dao tự sát, nhưng Ngô Mộng Dao trước lúc chết mặc váy cưới, nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng do Ngô Đồng phụ bạc Ngô Mộng Dao. Ngô Đồng anh ta vốn dĩ không có động cơ gì để mưu sát Ngô Mộng Dao, cho nên trước cái chết của Ngô Mộng Dao, Ngô Đồng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào, thế nhưng dân mạng lại không phục, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào cuộc đấu tranh bàn phím đó, đến nỗi mắng té tát cả nhà họ Ngô.Sau khi được cởi trói, Mai di thấy xung quanh có nhiều người như vậy, liền chạy đến trốn sau ghế dựa, Mẫn Tú Tú vẫy vẫy tay với Tiểu Tứ Tử, bảo bảo bối đi đỡ Mai di ra ngồi xuống.Con vượn đen kia cũng đã ngủ say, vắt trên lưng Bàng Dục như tiểu hài tử, ngáy nhè nhẹ. Lúc bọn họ đi lên, đã rải lân phấn dọc theo đường đi, ban đêm ánh trăng chiếu xuống có thể thấy được lờ mờ… Đi theo ánh sáng nhàn nhạt quay về, không sợ lạc đường.“Chữ xấu rất bình thường, dù sao cũng là tên bất cần đời nổi tiếng không học vấn.” Ngoài cửa, Tiết Ích Linh đi vào, không quên giễu cợt Bàng Dục một câu.Hạ Chính sau khi linh dược, lập tức cảm thấy một cỗ nhiệt khí chảy xuyên lục phủ ngũ tạng, giống như kì tích đem ốm đau tích luỹ toàn bộ rửa sạch. Loại thư sướng này làm cho hắn bỗng nhiên cảm giác quay về lúc còn trẻ.
木下凛回老乡第三天Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười _ con mèo này hại hắn bị doạ ra cả một thân mồ hôi lạnh. Bạh Ngọc Đường cầm con nhện đường vừa chuẩn bị vứt thì Triển Chiêu vội ngăn lại : "Từ từ, ta còn xài, lát lấy hù Bao đại nhân."Bàn tay Bắc Minh Dục đột nhiên dùng lực hết sức, để lại dưới cằm cô vết những ngón tay đỏ hỏn lên: “Lương Nặc đừng có hết lần này tới lần khác thử thách anh, anh không có nhiều sự kiên nhẫn tới thế đâu.”全开襟短款高开叉旗袍配高跟凉鞋Những động tác liên tiếp này chỉ trong vài khắc, mọi người chỉ nhìn lướt qua đương nhiên không thấy được, đến lúc nhìn kĩ lại thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã biến mất, Triệu Trinh ung dung ngồi trên long ỷ, sắc mặt cực kì bình thản.
高冷霸气御姐照片“Đợi một chút!” Lương Nặc đưa tay đặt lên đầu Tiểu Bắc, một tay ngăn bọn họ lại: “Nói gì thì nói tôi cũng ở cùng cậu bé mấy ngày trời, tôi muốn nói lời tạm biệt với Tiểu Bắc.”Triệu Trinh nhẹ nhàng vỗ tay nàng : "Hắn nói trong biệt viện có đường ngầm, lấy tình cảm của hắn đối với nàng chắc chắn sẽ đưa nàng đến nơi an toàn."Triển Chiêu im lặng một lúc: “Khẩu phần của ngươi ngươi tự giải quyết, ngươi cũng biết phủ Khai Phong là nha môn trong sạch, phòng của ta chia ngươi một nửa, nhưng ngươi cũng phải quét dọn, ít nhất một tháng ba lần. Tủ cho ngươi, rương của ta, một tháng chỉ cho đến Thái Bạch Cư một lần, bồn tắm mỗi người một cái!”